Tổng Hợp đồng tài trợ xây trường vùng cao

14/01/2025

Tổng Hợp đồng tài trợ xây trường vùng cao

Hành trình khởi động: Thử thách và tiếng cười
Chiều ngày 8/1/2025, vừa từ chi nhánh TP.HCM về Hà Nội chưa kịp thở, tôi cùng hai thợ lắp đặt hối hả bắt xe khách từ bến Mỹ Đình. Gần 11 giờ di chuyển, chúng tôi đến Mường Lay lúc 5h25 sáng hôm sau. Dòng sông Đà cuồn cuộn dưới ánh bình minh dẫn lối cho con tàu nhỏ của chúng tôi — một cỗ máy động cơ công nông kêu phành phạch — trôi giữa núi non xanh ngắt như trong truyện cổ tích. Nhưng đời thực thì… không màu hồng như thế. Tàu cập bến chân núi, chúng tôi ngơ ngác khi đội xây dựng không thể tới đón vì bận tiến độ. Anh lái thuyền bập bẹ tiếng Kinh chỉ vào vài chiếc xe máy:
“Xe đó. Tự đi đi!”
Tôi chưa kịp nghĩ ngợi, đã leo lên xe, chở thêm một người bạn đồng hành, vít ga số 1 phóng lên dốc. Chưa đầy 500 mét, chúng tôi đã có “cái kết đắng” — ngã sấp mặt ngay khúc cua đầu tiên, người bê bết bùn đất, chân tay xây xát. Nhưng có bỏ cuộc không? Không đời nào! Sau cú ngã thứ hai, chúng tôi nghiến răng, bám chặt tay lái. 40 phút đánh vật với đoạn đường dài 4 km, cuối cùng ngôi trường mầm non Há Mù Lừ hiện ra trước mắt. Lúc ấy, dù bùn dính đầy quần áo, tôi vẫn muốn hét to: “Chiến thắng rồi!”
473427118_3217023608436927_8787079174754573546_n 473372233_3217025005103454_8447084649794395789_n  473588588_3217026045103350_2702430638551436827_n 473569647_3217024181770203_5383641223357984625_n 473250816_3217025541770067_7754313057532291037_n 473549922_3217025225103432_3491922663363249589_n 473690054_3217025598436728_7413787651603331424_n 473588275_3217026198436668_5645405632874899605_n 473549168_3217026141770007_2121667884796353192_n 473787388_3217025408436747_442315085387254108_n 473583503_3217025788436709_4943033491207271558_n 473571945_3217026271769994_3397165474304095747_n 473748809_3217025125103442_6302931383330274462_n 473382804_3217025018436786_612622362530191612_n 473558503_3217026285103326_4290949253414693837_n 473650111_3217026008436687_7685837609605271768_n 473589631_3217026051770016_3577387238702819579_n 473438692_3217025628436725_2749796434733259874_n 473741390_3217025238436764_7731950083858163939_n 473420608_3217025488436739_3098373796911779586_n 473440296_3217026128436675_4584234465735447399_n 473618880_3217024975103457_7061469369480250958_n 473674725_3217025988436689_6120061805634860136_n 473450989_3217025145103440_3451634968957653882_n 473709031_3217025308436757_2335063399126542454_n 473557151_3217026191770002_5614627207875539687_n 473537715_3217025915103363_1230201646270380825_n 473435570_3217024961770125_7879165494945460349_n 473544906_3217025885103366_4927191114806924804_n 473363279_3217025555103399_5565824652487893038_n 473584318_3217025318436756_7692573615680229451_n 473588557_3217025698436718_5123878176617938763_n 473436027_3217025481770073_8465185470100041560_n 473588243_3217025735103381_6082132701169575763_n 
Bắt tay vào việc
Ngôi trường vẫn còn dở dang nhưng đứng kiêu hãnh giữa bản làng. Những anh thợ nề gấp rút hoàn thiện sân trường và sơn tường, trong khi bọn trẻ quần áo mỏng manh, má đỏ ửng, nô đùa hồn nhiên bên những chú gà, lợn, dê đang thong thả kiếm ăn. Chúng tôi lao vào công việc ngay lập tức. Hệ trần thanh lam tôn U75 mà công ty tài trợ có thiết kế gọn nhẹ và dễ thi công. Cứ treo bằng ty ren hay dây thép là đâu vào đấy. Hai thợ của tôi thoăn thoắt thi công, từng lớp lam màu hồng phối với trần trắng dần biến không gian trống trải thành một căn phòng ấm cúng, tràn đầy sức sống.
Một điều làm tôi nhớ mãi là những ánh mắt tròn xoe của lũ trẻ dõi theo từng động tác của chúng tôi. Các cô giáo thì liên tục nghiêng đầu nhìn vào lớp học với vẻ mặt háo hức. Chẳng ai nói được nhiều tiếng Kinh, nhưng thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng “Hay nhỉ!”, “Đẹp quá!”, khiến chúng tôi cảm thấy lòng ấm áp và động lực dâng trào.
Buổi tối hôm đó, cơm trắng ăn với thịt gà nướng và vịt luộc — món ngon nhất mà tôi từng được thưởng thức. Nhìn quanh bản, tôi xót xa khi gặp cô gái địu con sau lưng, tay dắt hai đứa nhỏ. Khi tôi hỏi tuổi, em lí nhí đáp: “Mười lăm.” Tôi chợt nhớ tới nhân vật Mị của Tô Hoài và nghĩ: Mị vẫn còn muốn đi chơi mà em đã có bốn mọn con rồi.
 
Ngày hoàn thiện: Rạng rỡ nụ cười
Đêm cuối, cả bản tổ chức tiệc mừng. Chúng tôi nhảy sạp, múa xòe, uống rượu cần và pháo hoa rực rỡ sáng bừng bầu trời. Trong khoảnh khắc ấy, tôi không còn là giám đốc Công ty Tổng Hợp, mà chỉ đơn giản là một người đàn ông hạnh phúc vì đã đóng góp được điều gì đó ý nghĩa cho những người cần nó nhất.
Ngày 12/1/2025, lễ khánh thành diễn ra trong khung cảnh lộng lẫy của núi rừng Điện Biên. Trần thanh lam, cửa gió, biển cổng — tất cả đã hoàn thiện đúng như kế hoạch. Sân trường trang trí cờ hoa rực rỡ, đồ chơi bày biện khắp lớp học. Nhìn những đứa trẻ mầm non hồn nhiên cười đùa trong ngôi trường mới, tôi cảm thấy mỗi giọt mồ hôi đều xứng đáng.
 
Tạm biệt Há Mù Lừ, tôi trở về mà lòng tràn đầy hy vọng. Chúng tôi sẽ trở lại, vì những ngôi trường đẹp hơn, những nụ cười sáng hơn và những tương lai rộng mở hơn.