Tổng Hợp đồng tài trợ xây trường vùng cao
Hành trình khởi động: Thử thách và tiếng cười
Chiều ngày 8/1/2025, vừa từ chi nhánh TP.HCM về Hà Nội chưa kịp thở, tôi cùng hai thợ lắp đặt hối hả bắt xe khách từ bến Mỹ Đình. Gần 11 giờ di chuyển, chúng tôi đến Mường Lay lúc 5h25 sáng hôm sau. Dòng sông Đà cuồn cuộn dưới ánh bình minh dẫn lối cho con tàu nhỏ của chúng tôi — một cỗ máy động cơ công nông kêu phành phạch — trôi giữa núi non xanh ngắt như trong truyện cổ tích. Nhưng đời thực thì… không màu hồng như thế. Tàu cập bến chân núi, chúng tôi ngơ ngác khi đội xây dựng không thể tới đón vì bận tiến độ. Anh lái thuyền bập bẹ tiếng Kinh chỉ vào vài chiếc xe máy:
“Xe đó. Tự đi đi!”
Tôi chưa kịp nghĩ ngợi, đã leo lên xe, chở thêm một người bạn đồng hành, vít ga số 1 phóng lên dốc. Chưa đầy 500 mét, chúng tôi đã có “cái kết đắng” — ngã sấp mặt ngay khúc cua đầu tiên, người bê bết bùn đất, chân tay xây xát. Nhưng có bỏ cuộc không? Không đời nào! Sau cú ngã thứ hai, chúng tôi nghiến răng, bám chặt tay lái. 40 phút đánh vật với đoạn đường dài 4 km, cuối cùng ngôi trường mầm non Há Mù Lừ hiện ra trước mắt. Lúc ấy, dù bùn dính đầy quần áo, tôi vẫn muốn hét to: “Chiến thắng rồi!”
Ngôi trường vẫn còn dở dang nhưng đứng kiêu hãnh giữa bản làng. Những anh thợ nề gấp rút hoàn thiện sân trường và sơn tường, trong khi bọn trẻ quần áo mỏng manh, má đỏ ửng, nô đùa hồn nhiên bên những chú gà, lợn, dê đang thong thả kiếm ăn. Chúng tôi lao vào công việc ngay lập tức. Hệ trần thanh lam tôn U75 mà công ty tài trợ có thiết kế gọn nhẹ và dễ thi công. Cứ treo bằng ty ren hay dây thép là đâu vào đấy. Hai thợ của tôi thoăn thoắt thi công, từng lớp lam màu hồng phối với trần trắng dần biến không gian trống trải thành một căn phòng ấm cúng, tràn đầy sức sống.
Một điều làm tôi nhớ mãi là những ánh mắt tròn xoe của lũ trẻ dõi theo từng động tác của chúng tôi. Các cô giáo thì liên tục nghiêng đầu nhìn vào lớp học với vẻ mặt háo hức. Chẳng ai nói được nhiều tiếng Kinh, nhưng thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng “Hay nhỉ!”, “Đẹp quá!”, khiến chúng tôi cảm thấy lòng ấm áp và động lực dâng trào.
Buổi tối hôm đó, cơm trắng ăn với thịt gà nướng và vịt luộc — món ngon nhất mà tôi từng được thưởng thức. Nhìn quanh bản, tôi xót xa khi gặp cô gái địu con sau lưng, tay dắt hai đứa nhỏ. Khi tôi hỏi tuổi, em lí nhí đáp: “Mười lăm.” Tôi chợt nhớ tới nhân vật Mị của Tô Hoài và nghĩ: Mị vẫn còn muốn đi chơi mà em đã có bốn mọn con rồi.
Ngày hoàn thiện: Rạng rỡ nụ cười
Đêm cuối, cả bản tổ chức tiệc mừng. Chúng tôi nhảy sạp, múa xòe, uống rượu cần và pháo hoa rực rỡ sáng bừng bầu trời. Trong khoảnh khắc ấy, tôi không còn là giám đốc Công ty Tổng Hợp, mà chỉ đơn giản là một người đàn ông hạnh phúc vì đã đóng góp được điều gì đó ý nghĩa cho những người cần nó nhất.
Ngày 12/1/2025, lễ khánh thành diễn ra trong khung cảnh lộng lẫy của núi rừng Điện Biên. Trần thanh lam, cửa gió, biển cổng — tất cả đã hoàn thiện đúng như kế hoạch. Sân trường trang trí cờ hoa rực rỡ, đồ chơi bày biện khắp lớp học. Nhìn những đứa trẻ mầm non hồn nhiên cười đùa trong ngôi trường mới, tôi cảm thấy mỗi giọt mồ hôi đều xứng đáng.
Tạm biệt Há Mù Lừ, tôi trở về mà lòng tràn đầy hy vọng. Chúng tôi sẽ trở lại, vì những ngôi trường đẹp hơn, những nụ cười sáng hơn và những tương lai rộng mở hơn.